Skip to main content

Tình yêu và Điểm cực trị

(Chuyện người thầy ở Đại học Bách Khoa Hà Nội)

Hầu như năm nào thầy Nguyễn Xuân Thảo dạy Giải tích 1 cũng đều kể cho sinh viên năm nhất lúc mới vào học một câu chuyện thế này:

"Người ta gọi điểm cực trị là điểm cô đơn. Vì sao như vậy? Bởi vì xung quanh một lân cận (đủ nhỏ) của nó thì không có điểm nào cao bằng nó cả, chỉ một mình nó đứng nơi đỉnh cao nhất, vì thế mà nó rất cô đơn.






Nghệ sĩ piano Đặng Thái Sơn là người rất giỏi đánh đàn, nhưng ông ta không hề là một người giỏi toán, ông ta không biết đến điều này. Ông ta đã vươn đến đỉnh cao của sự nghiệp, đã đạt đến điểm 'cực trị' của mình từ khi còn rất trẻ, và kết cục trở thành người cô đơn suốt đời. Giáo sư Ngô Bảo Châu thì không như vậy, ông ta là một nhà toán học, ông ta rất giỏi toán. Ông hiểu rằng một khi đã đạt đến đỉnh cao thì sẽ vô cùng cô đơn. Vì vậy mà trước khi được nhận giải Fields năm 2010 thì ông ta đã kịp lấy vợ và có 3 người con gái.



Kết luận: hãy tìm cho mình một tình yêu khi còn là sinh viên nghèo khổ, đó là tình yêu đẹp đẽ và chân thành nhất. Bởi nếu không, một khi đã thành đạt rồi, có nhiều tiền rồi thì bạn sẽ rất cô đơn đấy! Vả lại lúc ấy người mà bạn yêu liệu có thật lòng yêu bạn, hay họ chỉ yêu tiền của bạn thôi."




Rất nhiều sinh viên Bách Khoa đã từng nghe câu chuyện này, nhưng một số người nói rằng "Bây giờ thì lo mà học đi, sau này ra trường có nghề nghiệp ổn định rồi tính chuyện yêu đương sau", cái này không sai nhưng theo mình là không nên. Đừng nghĩ rằng những môn ở trường là tất cả những gì phải học, cũng đừng nghĩ rằng ra khỏi trường đại học rồi là không cần phải học nữa. Hãy nghĩ rằng học là công việc lâu dài, trong một cuốn sách mà mỗi sinh viên lúc nhập trường được nhận có câu đại ý rằng mỗi sinh viên Bách Khoa phải có "ý thức tự học suốt đời", khoa học kỹ thuật luôn luôn phát triển, ngừng học thì tụt hậu.
Vì vậy mà thời sinh viên không chỉ có học, tuổi trẻ mà không yêu thì chưa gọi là đủ. Yêu là trải nghiệm, có trải nghiệm mới trưởng thành. Cũng đừng nghĩ rằng yêu là phải cưới, nhưng nếu có chia tay thì hãy thành kỷ niệm chứ đừng là thù hận, duyên chưa thành nên ắt phải đi thôi.

Nguồn: Sinh viên Bách Khoa

Comments

Popular posts from this blog

Những vần thơ hay về Bách Khoa

Có một ngôi trường đã hơn 60 năm tuổi, sinh viên đa phần là con trai ngành kỹ thuật, tưởng chừng như sẽ toàn những tâm hồn khô khan. Thế mà lạ thay, luôn có những vần thơ được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, chứa đựng trong đó là đầy tâm tư của những chàng trai tuổi mười tám, đôi mươi.

Sự tích Chim Anh Vũ và Củ Sắn Lùi

Tình hình là nhiều bạn thắc mắc tại sao gọi là "Chim Anh Vũ" và "Củ Sắn Lùi", cho nên mình đành phải thuật lại cho các bạn sự tích của hai đồng c hí này.

Chuyện Bán Hàng: Niềm tin của người lạ

Thời sinh viên, tôi có làm một vài nghề, mục đích thì kiếm tiền là phụ, chủ yếu để cho mình "khôn hơn". Một trong số đó, không thể không nhắc đến Bán hàng, nghĩa là tôi tự nhập hàng về và bán lẻ. Thời năm 2016, 2017, nếu ai còn nhớ thì sẽ biết đến cái micro Karaoke hot thời đó. Nó vừa là mic, vừa là loa, chỉ cần kết nối Bluetooth với điện thoại và người dùng tha hồ hát. 1. Vị khách đầu tiên mua của tôi 2 chiếc mic, mỗi tội gọi điện đặt mua đúng lúc tôi đang về quê. Khách hỏi ship ngay được không, thế là tôi lại lóc cóc gọi điện nhờ thằng bạn cùng phòng ship hộ, với hoa hồng chia cho nó là 30.000. Nếu chuyện mua bán ổn thoả ở đó thì chẳng có câu chuyện này để kể. Vấn đề là đơn hàng đầu tiên của tôi thiếu mất sợi dây sạc cho 1 trong 2 chiếc mic, khách gọi thắc mắc. Thế nên tôi hứa hôm sau ra Hà Nội sẽ mang bổ sung. Lần này, tôi tự đi sang, mang theo cả 2 hộp mic mới, đề phòng khách có không ưng ý cái cũ thì đổi cho ngay. Đến nơi, gặp khách đang ngồi trà đá với cậu con trai ở m