(Chuyện người thầy ở Đại học Bách Khoa Hà Nội)
Hầu như năm nào thầy Nguyễn Xuân Thảo dạy Giải tích 1 cũng đều kể cho sinh viên năm nhất lúc mới vào học một câu chuyện thế này:
"Người ta gọi điểm cực trị là điểm cô đơn. Vì sao như vậy? Bởi vì xung quanh một lân cận (đủ nhỏ) của nó thì không có điểm nào cao bằng nó cả, chỉ một mình nó đứng nơi đỉnh cao nhất, vì thế mà nó rất cô đơn.
Nghệ sĩ piano Đặng Thái Sơn là người rất giỏi đánh đàn, nhưng ông ta không hề là một người giỏi toán, ông ta không biết đến điều này. Ông ta đã vươn đến đỉnh cao của sự nghiệp, đã đạt đến điểm 'cực trị' của mình từ khi còn rất trẻ, và kết cục trở thành người cô đơn suốt đời. Giáo sư Ngô Bảo Châu thì không như vậy, ông ta là một nhà toán học, ông ta rất giỏi toán. Ông hiểu rằng một khi đã đạt đến đỉnh cao thì sẽ vô cùng cô đơn. Vì vậy mà trước khi được nhận giải Fields năm 2010 thì ông ta đã kịp lấy vợ và có 3 người con gái.
Kết luận: hãy tìm cho mình một tình yêu khi còn là sinh viên nghèo khổ, đó là tình yêu đẹp đẽ và chân thành nhất. Bởi nếu không, một khi đã thành đạt rồi, có nhiều tiền rồi thì bạn sẽ rất cô đơn đấy! Vả lại lúc ấy người mà bạn yêu liệu có thật lòng yêu bạn, hay họ chỉ yêu tiền của bạn thôi."
Rất nhiều sinh viên Bách Khoa đã từng nghe câu chuyện này, nhưng một số người nói rằng "Bây giờ thì lo mà học đi, sau này ra trường có nghề nghiệp ổn định rồi tính chuyện yêu đương sau", cái này không sai nhưng theo mình là không nên. Đừng nghĩ rằng những môn ở trường là tất cả những gì phải học, cũng đừng nghĩ rằng ra khỏi trường đại học rồi là không cần phải học nữa. Hãy nghĩ rằng học là công việc lâu dài, trong một cuốn sách mà mỗi sinh viên lúc nhập trường được nhận có câu đại ý rằng mỗi sinh viên Bách Khoa phải có "ý thức tự học suốt đời", khoa học kỹ thuật luôn luôn phát triển, ngừng học thì tụt hậu.
Vì vậy mà thời sinh viên không chỉ có học, tuổi trẻ mà không yêu thì chưa gọi là đủ. Yêu là trải nghiệm, có trải nghiệm mới trưởng thành. Cũng đừng nghĩ rằng yêu là phải cưới, nhưng nếu có chia tay thì hãy thành kỷ niệm chứ đừng là thù hận, duyên chưa thành nên ắt phải đi thôi.
Nguồn: Sinh viên Bách Khoa
Hầu như năm nào thầy Nguyễn Xuân Thảo dạy Giải tích 1 cũng đều kể cho sinh viên năm nhất lúc mới vào học một câu chuyện thế này:
"Người ta gọi điểm cực trị là điểm cô đơn. Vì sao như vậy? Bởi vì xung quanh một lân cận (đủ nhỏ) của nó thì không có điểm nào cao bằng nó cả, chỉ một mình nó đứng nơi đỉnh cao nhất, vì thế mà nó rất cô đơn.
Nghệ sĩ piano Đặng Thái Sơn là người rất giỏi đánh đàn, nhưng ông ta không hề là một người giỏi toán, ông ta không biết đến điều này. Ông ta đã vươn đến đỉnh cao của sự nghiệp, đã đạt đến điểm 'cực trị' của mình từ khi còn rất trẻ, và kết cục trở thành người cô đơn suốt đời. Giáo sư Ngô Bảo Châu thì không như vậy, ông ta là một nhà toán học, ông ta rất giỏi toán. Ông hiểu rằng một khi đã đạt đến đỉnh cao thì sẽ vô cùng cô đơn. Vì vậy mà trước khi được nhận giải Fields năm 2010 thì ông ta đã kịp lấy vợ và có 3 người con gái.
Kết luận: hãy tìm cho mình một tình yêu khi còn là sinh viên nghèo khổ, đó là tình yêu đẹp đẽ và chân thành nhất. Bởi nếu không, một khi đã thành đạt rồi, có nhiều tiền rồi thì bạn sẽ rất cô đơn đấy! Vả lại lúc ấy người mà bạn yêu liệu có thật lòng yêu bạn, hay họ chỉ yêu tiền của bạn thôi."
Rất nhiều sinh viên Bách Khoa đã từng nghe câu chuyện này, nhưng một số người nói rằng "Bây giờ thì lo mà học đi, sau này ra trường có nghề nghiệp ổn định rồi tính chuyện yêu đương sau", cái này không sai nhưng theo mình là không nên. Đừng nghĩ rằng những môn ở trường là tất cả những gì phải học, cũng đừng nghĩ rằng ra khỏi trường đại học rồi là không cần phải học nữa. Hãy nghĩ rằng học là công việc lâu dài, trong một cuốn sách mà mỗi sinh viên lúc nhập trường được nhận có câu đại ý rằng mỗi sinh viên Bách Khoa phải có "ý thức tự học suốt đời", khoa học kỹ thuật luôn luôn phát triển, ngừng học thì tụt hậu.
Vì vậy mà thời sinh viên không chỉ có học, tuổi trẻ mà không yêu thì chưa gọi là đủ. Yêu là trải nghiệm, có trải nghiệm mới trưởng thành. Cũng đừng nghĩ rằng yêu là phải cưới, nhưng nếu có chia tay thì hãy thành kỷ niệm chứ đừng là thù hận, duyên chưa thành nên ắt phải đi thôi.
Nguồn: Sinh viên Bách Khoa
Comments
Post a Comment