Skip to main content

Lan Man

1. Bóng đèn phòng ngủ bị hỏng, loay hoay tháo bóng phòng khách thay vào để xem có phải hỏng tắc te hay chấn lưu không. Thế quái nào không sáng, đến lúc lắp lại vào phòng khách cũng không được, thành ra cả nhà chìm trong bóng tối. Thế mới nói, 1 phòng trọ nên có ít nhất 3 thằng, 1 thằng biết sửa laptop, 1 thằng biết sửa đồ điện và 1 thằng thợ sửa ống nước.

2. Dạo này hay đi về muộn, hôm nào cũng gần 9h mới về đến nhà, tắm rửa ăn cơm xong cũng 10h. Lại nhớ đến đợt này 2 năm trước đang ôn TOEIC với Em và Trầu ca, hôm nào cũng 11h đêm mới về ăn cơm. Được cái vì làm việc mình thích nên chẳng thấy mệt, lúc nào cũng cảm thấy vui. Mình lười học tiếng Anh (bây giờ vẫn thế) mà chẳng hiểu sao hồi ấy thích cái sự học đến thế.

3. Nhân nói đến việc THÍCH HỌC, mình mắc cái bệnh lười nên chỉ thầy cô nào giảng hay thì mới có hứng thú học. Hồi lớp 7, thích học Địa lý vì thầy giáo giảng hay vl, thậm chí tý nữa thì cuộc đời rẽ ngang sang làm nhà Địa chất học. Suýt nữa thì ngành IT nước nhà bớt đi 1 thằng phá hoại, còn ngành Địa chất học thì thêm 1 thằng ăn hại.
Lên đại học thì người thầy giảng hay nhất từng được gặp là thầy Nguyễn Đức Tiến, vì thế mà môn Kiến trúc máy tính của thầy được A+, con A+ duy nhất trong đời sinh viên.

4. Nhân nói đến việc THÍCH, hôm trước bỗng chợt nhận ra 2 cô người yêu cũ cùng sinh nhật vào ngày 10/12, thảo nào hôm ấy đen thế, bị thằng ô tô húc đít, chắc vì suốt thời gian trước đó không nhận ra điều này. Mà chẳng hiểu sao mấy cô crush hay người yêu cũ toàn sinh vào tháng 12, và toàn là đã hoặc đang chuẩn bị xuất ngoại. Sau này muốn tán cô nào, thay vì hỏi "Em có thích ăn rau dền không?" thì nên hỏi "Em có sinh vào tháng 12 không?" hoặc "Em có thể trình chứng minh thư cho anh xem được không?".


(Update 1/6/2021) Lan Man 2
1. Hôm nay lại liên quan đến đồ điện, nhưng không phải bóng đèn mà là quạt điện. Quạt phòng em gái bị hỏng nên vợ nhờ sửa. Ừ thì mang tiếng học Bách Khoa, chẳng lẽ lại không biết sửa. Lụi hụi tháo ra lau bụi rồi lắp lại là quay như thường. May mà nó quay, vì nếu nó không quay thì ... đúng là chẳng biết làm gì tiếp, vì mình biết mỗi nối dây điện, đụng đến tụ điện các thứ thì bó tay.

2. Đôi khi giải pháp để sửa laptop là tắt đi bật lại, sửa tivi bằng cách đập vào nó, sửa quạt bằng cách tháo ra lắp lại. Máy móc mà, cũng cần một khoảng lặng để nghỉ ngơi. Con người lại càng cần những khoảng lặng như vậy, để suy nghĩ, định hình lại những mục tiêu trong cuộc đời.

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

Những vần thơ hay về Bách Khoa

Có một ngôi trường đã hơn 60 năm tuổi, sinh viên đa phần là con trai ngành kỹ thuật, tưởng chừng như sẽ toàn những tâm hồn khô khan. Thế mà lạ thay, luôn có những vần thơ được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, chứa đựng trong đó là đầy tâm tư của những chàng trai tuổi mười tám, đôi mươi.

Sự tích Chim Anh Vũ và Củ Sắn Lùi

Tình hình là nhiều bạn thắc mắc tại sao gọi là "Chim Anh Vũ" và "Củ Sắn Lùi", cho nên mình đành phải thuật lại cho các bạn sự tích của hai đồng c hí này.

Bách Khoa Đại Hiệp Truyện (Phần 1)

Không nhớ bắt đầu đọc được tác phẩm "Bách Khoa Đại Hiệp Truyện" từ khi nào, nhưng mình cá rằng, chỉ cần đọc một lần thôi, bạn sẽ nhớ mãi truyện này. Cũng vì hâm mộ siêu phẩm này mà mình cũng tập tành viết  Bách Khoa Tạch Môn Truyện . Dưới đây là phần 1 của siêu phẩm, mời các bạn cùng thưởng thức. ------- Kính thưa các bậc anh hùng cùng chư vị bằng hữu: Tại hạ có chuyện này mà lao tâm khổ tứ phải đến hơn một canh giờ rồi, nay mang lên đây mong các cao nhân chỉ giáo. Chuyện của tại hạ thì nó hơi dài, cũng mong các bậc anh hùng niệm tình thương xót mà thứ lỗi.  Nghe dân làng kể lại, ngày mẫu thân tại hạ lâm bồn, ban ngày mặt trời chiếu sáng, đêm đến thì có trăng có sao. Mọi người ai cũng lấy làm lạ. Lúc ba tháng tuổi tại hạ đã biết lẫy, bảy tháng đã biết bò, gần một tuổi thì đã biết đi. Lên ba tuổi, có một ông thầy tướng đi qua, thấy tại hạ ngồi chơi trước cổng, hào quang vây quanh, lại thấy trên đầu có tóc, hai mắt mọc hai bên, lỗ mũi có lông mà nằm ngay chính gi...

Sinh viên Bách Khoa: Chuyện chính trị bên cốc trà đá

Hôm qua, khi đi bầu cử Quốc hội và Hội đồng nhân dân tại Ký túc xá B10, qua câu chuyện của những người đứng đọc tiểu sử các đại biểu, tôi chợt giật mình nhận ra sự ngây thơ một cách kỳ lạ của phần đông sinh viên Bách Khoa về chuyện chính trị. Nhiều bạn thắc mắc những câu đại loại như "Tại sao danh sách bầu cử lại có sư thầy làm gì?", "Bầu xong thì mấy người này sẽ giữ chức vụ gì?". Họ hiểu một cách mơ hồ những khái niệm "Quốc hội", "Hội đồng nhân dân", "đại biểu Quốc hội", hoặc thực ra... họ chẳng biết quái gì về những khái niệm đó cả.

Đối Diện

E: Lâu lắm không gặp, cậu dạo này thế nào rồi? M: Tớ thay đổi nhiều lắm, tớ hòa đồng hơn, hay pha trò hơn, tớ thấy mình hài hước và năng động hơn nữa. E: Có thật như vậy không? Không phải vậy đâu, tớ thì lại thấy khác, tớ thấy cậu vẫn vậy, chẳng có chút gì thay đổi cả.