Chào các em!
Anh là cựu học sinh K48 trường mình, và là sinh viên năm cuối sẽ ra trường trong cuối kì này. Hôm nay lên Dân Trí thấy có bài báo về học sinh trượt tốt nghiệp và ngã rẽ cuộc đời. Anh xin chia sẻ với các em câu chuyện có thật 100% về chính bản thân anh.
Như các em biết đấy, học trường Lương thì đỗ tốt nghiệp là điều hiển nhiên như trái đất quay quanh mặt trời vậy. Nên không phải nói về cái đấy làm gì. Sau khi thi đỗ tốt nghiệp loại giỏi và đậu đại học. Anh thi vào cơ khí Bách Khoa. Mới đầu học nói thật là cũng hơi sốc vì cái đống kiến thức hơi khủng khiếp đại cương đấy. Sau năm đầu ăn chơi chác táng kết quả là nợ đủ để học lại nửa năm. Bắt đầu thấy chán nản. Sao hồi xưa mình lại ngu thế. Biết thế thi cha kinh tế cho nó nhàn.
Năm 2 bắt đầu. Tình trạng không thể cải thiện được. Thực sự anh không thể hiểu mình học cái đống đại cương khỉ gió này làm gì khi gần như không có ứng dụng sau này. Cứ nghĩ trong đầu là sau này máy tính nó tính hết. Mình chỉ cần học cách sử dụng nó là xong. Bước ngoặt là vào năm thứ 2. Bọn anh có học 1 môn là Kỹ thuật Nhiệt. E nào rảnh thì cứ vào google gõ Kỹ thuật Nhiệt Bách Khoa thì sẽ hiểu nó như thế nào. Cái môn trời đánh. Cứ khoảng ít nhất là nửa lớp trượt. Nửa lớp trượt còn gọi là pro đấy. Chứ có khóa còn trượt gần hết. Anh theo số đông. Thế là anh cũng trượt luôn. Mấy đứa bạn thân trong lớp rủ nhau. Đánh bạo đến nhà thầy thử xem sao. Thế là mỗi đứa góp nhau 500k cho vào cái phong bì. Mua thêm quả dưa ruột vàng với cây Ngựa nữa. Thế là sang lắm rồi. Có tiền đâu. Sinh viên với nhau mà.
Tối hôm đấy cả lũ tụ tập. Đúng 8h. Có mặt tại cổng nhà thầy. Anh được cái mồm mép tốt nên được chúng nó phong làm nhóm trưởng. Các em không thể tưởng tượng được anh shock khi nào đứng dưới cổng nhà thầy đâu. Anh miêu tả qua cho các e biết về thầy nhé. Thầy về hưu rồi. Anh xin phép được giấu tên nên cứ gọi là thầy X. Phong cách của thầy là quần vải. Áo trắng nhưng đã bạc màu. Đi đôi dép cao su sơ vin. Trên tay lúc nào cũng cầm điếu thuốc thủ đô hay du lịch gì đấy. Anh không quan sát rõ lắm. Nói chung là nhìn không có tí điệu bộ nào của người giàu cả. Thế mà đứng trước cổng vào nhà thầy. Ôi mẹ ơi. Cái nhà 7 tầng. Ở đối diện với 1 cái hồ. Hồ gì a không biết tên nữa. Trong nhà thấy có con Mercedes sáng bóng ở dưới tầng 1. Đầu tiên cứ tưởng mình nhầm nhà chứ. Kiểm tra kĩ lại địa chỉ IP thì mới dám bấm chuông. Ngay lập tức có cô giúp việc ra. Anh mới hỏi: "Cô ơi cho cháu hỏi đây có phải nhà thầy X không ạ?". Cô bảo để cô thông báo thầy, bọn anh đợi chút. Tới đây anh bắt đầu bỏ qua cái ý định là đưa phong bì. Chỉ đưa hoa quả với thuốc không thôi. Nhưng mấy thằng bạn trời đánh thì cứ kiên quyết.
Lúc sau đích thân thầy xuống tiếp bọn anh. Thầy bảo cả lũ vào phòng làm việc của thầy. Nhìn cái đống bằng khen trên tường của thầy. Chả có cái chữ tiếng Việt nào. Toàn chữ nước ngoài mới hiểu thầy khủng khiếp như thế nào. Bắt đầu thấy sự dại dột của mình rồi. Nghĩ trong đầu: "Mẹ kiếp. Biết thế ở nhà. Đi thế này lão ấy mà thù thì có muôn đời cũng không ra trường nổi." Vẫn đang nghĩ ngẩn ngơ và shock thì thầy ấy nói luôn: "Mấy cậu đến đây xin điểm chứ gì? Tôi còn lạ gì. Năm nào chả có cả tá sinh viên đến đây." Thầy ấy vừa nói vừa cười làm cả lũ run như gà sắp bị cắt tiết vậy. Cứ phải cố cười gượng cho thầy vui. Thì đúng lúc đấy có cô giúp việc mang nước vào. Thày bảo: "Mấy cậu uống nước đi. Tôi không lấy gì đâu. Nhìn mấy cậu là tôi biết rồi. Tiền ăn còn không có. Lấy đâu ra mua cái đồ này".
Rồi thầy bắt đầu nói. Và có lẽ từ giờ tới cuối đời. Anh sẽ không bao giờ quên từng từ từng chữ nào. "Các cậu lúc bị trượt chắc là tức tôi lắm nhỉ. Chắc là các cậu nghĩ là sao thầy không cho qua hết đi. Đánh trượt bọn em làm gì. Hay là thầy muốn ăn phong bì. Tôi nói luôn. Tôi theo cái nghề này hết cả cuộc đời này. Tôi có thể đảm bảo là chưa bao giờ tôi lấy của sinh viên 1 đồng xu nào. Các cậu có hiểu vì sao tôi phải làm khó các cậu như thế. Tôi không làm khó các cậu đâu. Cuộc đời làm khó các cậu đấy. Sai lầm không phải của các cậu. Ngay khi các cậu sinh ra các cậu đã nhận 1 sự giáo dục sai lầm hoàn toàn. Ngay từ những cơ bản nhất. Nó khiến các cậu ảo tưởng vào cuộc đời này. Cái nền giáo dục mà hướng các cậu vào con đường học hành. Nó là tất cả. Nó là tương lai. Nó là niềm tự hào. Nó là 1 thứ đẳng cấp. Ai học càng nhiều bằng cấp càng cao thì có nghĩa là người ấy càng giỏi. Các cậu có biết tôi đã từ chối nhận danh hiệu PGS không. Tôi không muốn theo mấy cái đấy. Nó có để làm gì đâu. Bây giờ đại học mở tràn lan. Thi 3 môn được hơn chục điểm cũng được vào đại học. 3 môn mà mới đc có hơn chục điểm thì đấy là cái loại gì. Các loại đấy thì tiếp thu được cái gì. Thế mà vẫn vào đại học này đại học kia. Nhìn cái sự đời mà tôi buồn. Hồi xưa tôi ở bên Liên Xô. Ở bên đấy diện tích gấp mấy chục lần Việt Nam mà có khi đại học còn ít hơn Việt Nam ấy. Nước ta, mỗi năm sinh viên ra trường là mấy chục nghìn. Nhu cầu việc làm là mấy nghìn. Lấy đâu mà chả thất nghiệp. Các cậu học Cơ khí Bách Khoa. Rồi lúc ra trường có khác gì bọn Cao đẳng hay Công nghiệp đâu. Thế bây giờ tôi hỏi. Sự khác biệt là gì nếu như các cậu không chịu học. Sinh viên của tôi không có rác rưởi. Trường này không có rác rưởi. Nếu muốn tạo ra sự khác biệt thì chỉ có cách là siết chặt chất lượng giáo dục lại. Không có cách nào khác đâu. Tôi không làm chặt thì chỉ trong vài năm nữa. Cái trường này sẽ thành rác rưởi. Chắc các cậu đang nghĩ là mấy cái môn này ra trường có ứng dụng gì đâu đúng không. Tôi xin trả lời như thế này. Nếu các cậu coi kiến thức như 1 cái cây. Thì kiến thức chuyên ngành nó ở ngọn. Còn kiến thức đại cương ở gốc. Người ta ăn trái ở ngọn chứ có mấy ai ăn ở gốc đâu. Nhưng không có gốc. Thì chả có cái ngọn nào cả. Sau này tôi không thể nào viết thứ giới thiệu cho từng cậu vào công ty này công ty kia được. Nhưng tôi tin là các cậu cứ chăm chỉ. Nó sẽ là tấm vé V.I.P mà khó công ty nào có thể từ chối được".
Thầy nói đến đây như kiểu đã động vào lòng tự trọng của anh. Anh không nghĩ anh là rác rưởi đâu. Tự nhiên trong lòng mình có một cảm giác hối hận không tả. Chả biết nói gì hơn. Chỉ biết nghiêng mình nể phục. Bình thường chỉ biết là thầy rất giỏi về chuyên môn chứ không ngờ thầy lại giỏi về "con người" thế này. Thầy trò ngồi nói chuyện lúc nữa mới biết hồi xưa thầy làm ở bên Đức cho Mercedes rồi mới về nước. Con Mercedes dưới nhà là kỉ niệm. Thảo nào giàu vật vã thế. Rồi cả bọn xin về để thầy nghỉ ngơi. Giấu bặt cái phong bì trong túi không dám lôi ra.
Về nhà tự nhiên thấy có động lực hơn hẳn. Thế là đâm đầu vào học như trâu như chó. Sau vài mua hè thì cũng trả nợ xong. Tin vui là anh đã thi tuyển vào Samsung và đã đỗ. Đang làm tháng đầu tiên rồi. Câu chuyện tuy hơi dài vì anh không biết cách nào ngắn gọn hơn được. Lời cuối cùng anh muốn nói là các em học gì không quan trọng. Chỉ cần các em đừng tự biến mình thành "rác rưởi" là được. Cố lên. Đừng nản chí.
Cảm ơn các em!
Nguồn: Internet
Anh là cựu học sinh K48 trường mình, và là sinh viên năm cuối sẽ ra trường trong cuối kì này. Hôm nay lên Dân Trí thấy có bài báo về học sinh trượt tốt nghiệp và ngã rẽ cuộc đời. Anh xin chia sẻ với các em câu chuyện có thật 100% về chính bản thân anh.
Như các em biết đấy, học trường Lương thì đỗ tốt nghiệp là điều hiển nhiên như trái đất quay quanh mặt trời vậy. Nên không phải nói về cái đấy làm gì. Sau khi thi đỗ tốt nghiệp loại giỏi và đậu đại học. Anh thi vào cơ khí Bách Khoa. Mới đầu học nói thật là cũng hơi sốc vì cái đống kiến thức hơi khủng khiếp đại cương đấy. Sau năm đầu ăn chơi chác táng kết quả là nợ đủ để học lại nửa năm. Bắt đầu thấy chán nản. Sao hồi xưa mình lại ngu thế. Biết thế thi cha kinh tế cho nó nhàn.
Năm 2 bắt đầu. Tình trạng không thể cải thiện được. Thực sự anh không thể hiểu mình học cái đống đại cương khỉ gió này làm gì khi gần như không có ứng dụng sau này. Cứ nghĩ trong đầu là sau này máy tính nó tính hết. Mình chỉ cần học cách sử dụng nó là xong. Bước ngoặt là vào năm thứ 2. Bọn anh có học 1 môn là Kỹ thuật Nhiệt. E nào rảnh thì cứ vào google gõ Kỹ thuật Nhiệt Bách Khoa thì sẽ hiểu nó như thế nào. Cái môn trời đánh. Cứ khoảng ít nhất là nửa lớp trượt. Nửa lớp trượt còn gọi là pro đấy. Chứ có khóa còn trượt gần hết. Anh theo số đông. Thế là anh cũng trượt luôn. Mấy đứa bạn thân trong lớp rủ nhau. Đánh bạo đến nhà thầy thử xem sao. Thế là mỗi đứa góp nhau 500k cho vào cái phong bì. Mua thêm quả dưa ruột vàng với cây Ngựa nữa. Thế là sang lắm rồi. Có tiền đâu. Sinh viên với nhau mà.
Tối hôm đấy cả lũ tụ tập. Đúng 8h. Có mặt tại cổng nhà thầy. Anh được cái mồm mép tốt nên được chúng nó phong làm nhóm trưởng. Các em không thể tưởng tượng được anh shock khi nào đứng dưới cổng nhà thầy đâu. Anh miêu tả qua cho các e biết về thầy nhé. Thầy về hưu rồi. Anh xin phép được giấu tên nên cứ gọi là thầy X. Phong cách của thầy là quần vải. Áo trắng nhưng đã bạc màu. Đi đôi dép cao su sơ vin. Trên tay lúc nào cũng cầm điếu thuốc thủ đô hay du lịch gì đấy. Anh không quan sát rõ lắm. Nói chung là nhìn không có tí điệu bộ nào của người giàu cả. Thế mà đứng trước cổng vào nhà thầy. Ôi mẹ ơi. Cái nhà 7 tầng. Ở đối diện với 1 cái hồ. Hồ gì a không biết tên nữa. Trong nhà thấy có con Mercedes sáng bóng ở dưới tầng 1. Đầu tiên cứ tưởng mình nhầm nhà chứ. Kiểm tra kĩ lại địa chỉ IP thì mới dám bấm chuông. Ngay lập tức có cô giúp việc ra. Anh mới hỏi: "Cô ơi cho cháu hỏi đây có phải nhà thầy X không ạ?". Cô bảo để cô thông báo thầy, bọn anh đợi chút. Tới đây anh bắt đầu bỏ qua cái ý định là đưa phong bì. Chỉ đưa hoa quả với thuốc không thôi. Nhưng mấy thằng bạn trời đánh thì cứ kiên quyết.
Lúc sau đích thân thầy xuống tiếp bọn anh. Thầy bảo cả lũ vào phòng làm việc của thầy. Nhìn cái đống bằng khen trên tường của thầy. Chả có cái chữ tiếng Việt nào. Toàn chữ nước ngoài mới hiểu thầy khủng khiếp như thế nào. Bắt đầu thấy sự dại dột của mình rồi. Nghĩ trong đầu: "Mẹ kiếp. Biết thế ở nhà. Đi thế này lão ấy mà thù thì có muôn đời cũng không ra trường nổi." Vẫn đang nghĩ ngẩn ngơ và shock thì thầy ấy nói luôn: "Mấy cậu đến đây xin điểm chứ gì? Tôi còn lạ gì. Năm nào chả có cả tá sinh viên đến đây." Thầy ấy vừa nói vừa cười làm cả lũ run như gà sắp bị cắt tiết vậy. Cứ phải cố cười gượng cho thầy vui. Thì đúng lúc đấy có cô giúp việc mang nước vào. Thày bảo: "Mấy cậu uống nước đi. Tôi không lấy gì đâu. Nhìn mấy cậu là tôi biết rồi. Tiền ăn còn không có. Lấy đâu ra mua cái đồ này".
Rồi thầy bắt đầu nói. Và có lẽ từ giờ tới cuối đời. Anh sẽ không bao giờ quên từng từ từng chữ nào. "Các cậu lúc bị trượt chắc là tức tôi lắm nhỉ. Chắc là các cậu nghĩ là sao thầy không cho qua hết đi. Đánh trượt bọn em làm gì. Hay là thầy muốn ăn phong bì. Tôi nói luôn. Tôi theo cái nghề này hết cả cuộc đời này. Tôi có thể đảm bảo là chưa bao giờ tôi lấy của sinh viên 1 đồng xu nào. Các cậu có hiểu vì sao tôi phải làm khó các cậu như thế. Tôi không làm khó các cậu đâu. Cuộc đời làm khó các cậu đấy. Sai lầm không phải của các cậu. Ngay khi các cậu sinh ra các cậu đã nhận 1 sự giáo dục sai lầm hoàn toàn. Ngay từ những cơ bản nhất. Nó khiến các cậu ảo tưởng vào cuộc đời này. Cái nền giáo dục mà hướng các cậu vào con đường học hành. Nó là tất cả. Nó là tương lai. Nó là niềm tự hào. Nó là 1 thứ đẳng cấp. Ai học càng nhiều bằng cấp càng cao thì có nghĩa là người ấy càng giỏi. Các cậu có biết tôi đã từ chối nhận danh hiệu PGS không. Tôi không muốn theo mấy cái đấy. Nó có để làm gì đâu. Bây giờ đại học mở tràn lan. Thi 3 môn được hơn chục điểm cũng được vào đại học. 3 môn mà mới đc có hơn chục điểm thì đấy là cái loại gì. Các loại đấy thì tiếp thu được cái gì. Thế mà vẫn vào đại học này đại học kia. Nhìn cái sự đời mà tôi buồn. Hồi xưa tôi ở bên Liên Xô. Ở bên đấy diện tích gấp mấy chục lần Việt Nam mà có khi đại học còn ít hơn Việt Nam ấy. Nước ta, mỗi năm sinh viên ra trường là mấy chục nghìn. Nhu cầu việc làm là mấy nghìn. Lấy đâu mà chả thất nghiệp. Các cậu học Cơ khí Bách Khoa. Rồi lúc ra trường có khác gì bọn Cao đẳng hay Công nghiệp đâu. Thế bây giờ tôi hỏi. Sự khác biệt là gì nếu như các cậu không chịu học. Sinh viên của tôi không có rác rưởi. Trường này không có rác rưởi. Nếu muốn tạo ra sự khác biệt thì chỉ có cách là siết chặt chất lượng giáo dục lại. Không có cách nào khác đâu. Tôi không làm chặt thì chỉ trong vài năm nữa. Cái trường này sẽ thành rác rưởi. Chắc các cậu đang nghĩ là mấy cái môn này ra trường có ứng dụng gì đâu đúng không. Tôi xin trả lời như thế này. Nếu các cậu coi kiến thức như 1 cái cây. Thì kiến thức chuyên ngành nó ở ngọn. Còn kiến thức đại cương ở gốc. Người ta ăn trái ở ngọn chứ có mấy ai ăn ở gốc đâu. Nhưng không có gốc. Thì chả có cái ngọn nào cả. Sau này tôi không thể nào viết thứ giới thiệu cho từng cậu vào công ty này công ty kia được. Nhưng tôi tin là các cậu cứ chăm chỉ. Nó sẽ là tấm vé V.I.P mà khó công ty nào có thể từ chối được".
Thầy nói đến đây như kiểu đã động vào lòng tự trọng của anh. Anh không nghĩ anh là rác rưởi đâu. Tự nhiên trong lòng mình có một cảm giác hối hận không tả. Chả biết nói gì hơn. Chỉ biết nghiêng mình nể phục. Bình thường chỉ biết là thầy rất giỏi về chuyên môn chứ không ngờ thầy lại giỏi về "con người" thế này. Thầy trò ngồi nói chuyện lúc nữa mới biết hồi xưa thầy làm ở bên Đức cho Mercedes rồi mới về nước. Con Mercedes dưới nhà là kỉ niệm. Thảo nào giàu vật vã thế. Rồi cả bọn xin về để thầy nghỉ ngơi. Giấu bặt cái phong bì trong túi không dám lôi ra.
Về nhà tự nhiên thấy có động lực hơn hẳn. Thế là đâm đầu vào học như trâu như chó. Sau vài mua hè thì cũng trả nợ xong. Tin vui là anh đã thi tuyển vào Samsung và đã đỗ. Đang làm tháng đầu tiên rồi. Câu chuyện tuy hơi dài vì anh không biết cách nào ngắn gọn hơn được. Lời cuối cùng anh muốn nói là các em học gì không quan trọng. Chỉ cần các em đừng tự biến mình thành "rác rưởi" là được. Cố lên. Đừng nản chí.
Cảm ơn các em!
Nguồn: Internet
Comments
Post a Comment