Skip to main content

Abraham Lincoln: Những lời chỉ trích chưa bao giờ là tốt

Thời trẻ, Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln (1809-1865) là một luật sư tài giỏi nhưng ngạo mạn và hiếu thắng. Ông thường viết những bài báo phê bình, châm chọc và phơi bày chuyện riêng tư của những người nổi tiếng thời bấy giờ. Hôm ấy, Lincoln ngồi đọc bài báo mới đăng của mình nói về đời tư của một chính khách, vừa đọc vừa cười rất khoái trá vì nghĩ đến bộ mặt méo xẹo của người này khi biết chuyện đời tư của mình bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.






Chiều hôm ấy, người đồng nghiệp và cũng là bạn thân của Abraham Lincoln xô cửa chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng, trên tay cầm phong thư vừa bóc, nói: “Cậu còn ngồi đấy mà cười đi, tôi đã nói rồi, đừng gửi đăng bài báo ấy nữa, cậu đã chọc ông ta nhiều lần rồi, lần này ông ta sẽ không để yên đâu”. Lincoln vênh mặt nói: “Tôi có nói gì sai sự thật đâu mà phải sợ, xem ông ta làm gì tôi”. “Đây, ông ta gửi thư nói muốn đấu súng với cậu, hẹn cậu 6h sáng mai ở bìa rừng. To chuyện rồi, giờ làm thế nào đây?”
Lincoln giật mình, lúng túng nhưng vẫn nói: “Có mỗi bài báo mà ông ta đã đòi đấu súng sao, tôi mà không đi thì thể nào cũng bị bêu riếu là hèn nhát, mai tôi sẽ đi”. Người bạn kêu lên: “Cậu có điên không, cậu không hiểu đấu súng có nghĩa là một trong hai người sẽ thiệt mạng sao?”. “Tôi biết nhưng phải làm sao đây?”, Lincoln vò đầu gục xuống bàn.
Sáng sớm hôm sau, Lincoln và vị chính khách kia cùng tới đúng giờ. Vị chính khách nói: “Anh rất đúng hẹn, chúng ta chẳng có gì phải nói với nhau. Sau cuộc đấu súng hôm nay, một trong hai chúng ta sẽ bảo toàn được danh dự, anh sẵn sàng chưa?”.
Hai người phóng ngựa ra hai phía và chuẩn bị rút súng ra thì người bạn Lincoln phi ngựa tới, hét lớn: “Khoan đã, hãy dừng ngay lại, hai người điên cả rồi, chỉ vì một xích mích nhỏ đó mà phải đánh đổi cả tính mạng, thử hỏi có đáng không? Khúc mắc có thể giải quyết bằng nhiều cách mà đâu phải có mỗi cách này?”. Lincoln lúc ấy mới hoàn hồn nói: “Cậu ấy nói đúng đấy thưa ngài, chúng ta không nên phí hoài mạng sống của mình. Sáng mai mời ngài tới văn phòng của tôi chúng ta sẽ giải quyết khúc mắc này”. Vị chính khách cũng bình tĩnh lại và đồng ý.
Sau bài học này, Lincoln đã nhận ra được đạo lý, từ đó ông không bao giờ chỉ trích người khác quá lời mà luôn tìm cách góp ý một cách nhẹ nhàng nhất, đồng thời sống hài hoà, không tỏ ra hiếu thắng. Sau này, Lincoln có dạy các cấp dưới của mình rằng: “Một lời phê bình quá mức có thể đem lại những hậu quả khôn lường”.




.
Lời bình: Những lời chỉ trích chưa bao giờ mang lại kết quả tốt, dù là trong hoàn cảnh nào. Đôi khi ranh giới giữa phê bình và chỉ trích rất mong manh. Văn viết đã vậy, văn nói còn phức tạp hơn. Phân biệt những lời chỉ trích hay phê bình không đơn thuần phụ thuộc vào nội dung lời nói nữa mà còn phụ thuộc nhiều vào thái độ và cảm xúc mà chúng ta thể hiện qua những câu nói đó.
Hãy luôn mỉm cười và rộng lòng tha thứ cho tất cả những người xung quanh chúng ta, hãy nghĩ rằng họ không xứng đáng nhận những lời chỉ trích như thế. Mở lòng ra và bạn sẽ nhận yêu thương nhiều hơn.

Comments

Popular posts from this blog

Những vần thơ hay về Bách Khoa

Có một ngôi trường đã hơn 60 năm tuổi, sinh viên đa phần là con trai ngành kỹ thuật, tưởng chừng như sẽ toàn những tâm hồn khô khan. Thế mà lạ thay, luôn có những vần thơ được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, chứa đựng trong đó là đầy tâm tư của những chàng trai tuổi mười tám, đôi mươi.

Sự tích Chim Anh Vũ và Củ Sắn Lùi

Tình hình là nhiều bạn thắc mắc tại sao gọi là "Chim Anh Vũ" và "Củ Sắn Lùi", cho nên mình đành phải thuật lại cho các bạn sự tích của hai đồng c hí này.

Chuyện Bán Hàng: Niềm tin của người lạ

Thời sinh viên, tôi có làm một vài nghề, mục đích thì kiếm tiền là phụ, chủ yếu để cho mình "khôn hơn". Một trong số đó, không thể không nhắc đến Bán hàng, nghĩa là tôi tự nhập hàng về và bán lẻ. Thời năm 2016, 2017, nếu ai còn nhớ thì sẽ biết đến cái micro Karaoke hot thời đó. Nó vừa là mic, vừa là loa, chỉ cần kết nối Bluetooth với điện thoại và người dùng tha hồ hát. 1. Vị khách đầu tiên mua của tôi 2 chiếc mic, mỗi tội gọi điện đặt mua đúng lúc tôi đang về quê. Khách hỏi ship ngay được không, thế là tôi lại lóc cóc gọi điện nhờ thằng bạn cùng phòng ship hộ, với hoa hồng chia cho nó là 30.000. Nếu chuyện mua bán ổn thoả ở đó thì chẳng có câu chuyện này để kể. Vấn đề là đơn hàng đầu tiên của tôi thiếu mất sợi dây sạc cho 1 trong 2 chiếc mic, khách gọi thắc mắc. Thế nên tôi hứa hôm sau ra Hà Nội sẽ mang bổ sung. Lần này, tôi tự đi sang, mang theo cả 2 hộp mic mới, đề phòng khách có không ưng ý cái cũ thì đổi cho ngay. Đến nơi, gặp khách đang ngồi trà đá với cậu con trai ở m