E: Lâu lắm không gặp, cậu dạo này thế nào rồi?
M: Tớ thay đổi nhiều lắm, tớ hòa đồng hơn, hay pha trò hơn, tớ thấy mình hài hước và năng động hơn nữa.
E: Có thật như vậy không? Không phải vậy đâu, tớ thì lại thấy khác, tớ thấy cậu vẫn vậy, chẳng có chút gì thay đổi cả.
M: Sao cậu lại nói vậy? Rõ ràng những người bây giờ quen tớ khi nghe tớ nói rằng ngày xưa tớ là một người trầm tính ít nói thì họ đều không thể tin được cơ mà. Thực sự tớ đã thay đổi rất nhiều. Tớ đã cố gắng thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh và môi trường, thích nghi với vị trí hiện tại của tớ. Tớ bắt buộc phải thay đổi. Tớ bắt buộc phải nói nhiều hơn, tớ bắt buộc phải cười nhiều hơn và tớ bắt buộc phải pha trò nhiều hơn.
E: Thực ra cậu không thay đổi gì cả, chỉ là cậu đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi. Khi chỉ có một mình, cậu mới biết rằng thực sự thì tính cách của mình như thế nào, thực sự thì cậu thích cái gì và cậu muốn làm gì. Có phải lúc đó cậu chợt giật mình nhận ra rằng mình trầm tính và ít nói đến nhường nào. Lúc đối diện với sự cô đơn, con người ta mới có thể bộc lộ hết tính cách của mình, đó là lúc chúng ta có thời gian chiêm nghiệm để hiểu hơn về con người mình.
M: Tớ cảm thấy tính cách của mình đã không còn phù hợp với con đường trước đây mình đã chọn nữa. Trước đây, tớ chọn con đường này vì sở thích, vì đam mê và vì nó phù hợp với tính cách của tớ. Nhưng bây giờ, tớ đang dần cảm thấy lạc lõng trên con đường mình đã chọn, tớ cảm thấy tiếc nuối về ngã rẽ kia. Lúc nào tớ cũng ngoái cổ nhìn lại và nghĩ ước gì mình chọn con đường đó.
E: Không phải đâu, chẳng qua cậu đang lấy sự thay đổi của tính cách để làm cái bình phong biện hộ cho sự lười nhác của mình. Thực sự thì cậu đã chọn đúng con đường, nó phù hợp với cậu, nhưng cậu lại quá lười nhác, cậu không có đủ kiên trì để bước đi trên con đường ấy.
Đừng ngoái nhìn ngã rẽ kia nữa. Cứng rắn lên, một người đàn ông khi đã chọn thì sẽ không cảm thấy hối tiếc, anh ta sẽ tin tưởng vào con đường của mình và bước đi một cách mạnh mẽ.
Bây giờ chưa phải là quá muộn đâu. Hãy rũ bỏ tất cả và vùng dậy, bước đi thật mạnh mẽ, bước từng bước như thể cậu chưa bao giờ được đi, bước từng bước như thể ngày mai cậu sẽ không còn được chạy nhảy nữa.
Hãy gạt bỏ tất cả những thói quen xấu, quay về với những thói quen tích cực. Phải thay đổi toàn bộ, từ trong ra ngoài. Hãy làm việc như một người thành công chứ đừng sống như một kẻ thất bại.
Hãy tìm cho mình một điểm tựa tinh thần, vượt qua tất cả chông gai, vượt mặt những kẻ kiêu ngạo và đáng ghét trong lớp, kết bạn với những người khao khát thành công. Thay đổi cách học của mình đi.
Vận mệnh của cậu nằm trong tay của chính cậu. Không ai có thể thay đổi nó ngoài cậu ra.
Và hãy nhớ lại câu nói của Napoléon Bonaparte: "Không có gì là không thể".
M: Tớ thay đổi nhiều lắm, tớ hòa đồng hơn, hay pha trò hơn, tớ thấy mình hài hước và năng động hơn nữa.
E: Có thật như vậy không? Không phải vậy đâu, tớ thì lại thấy khác, tớ thấy cậu vẫn vậy, chẳng có chút gì thay đổi cả.
M: Sao cậu lại nói vậy? Rõ ràng những người bây giờ quen tớ khi nghe tớ nói rằng ngày xưa tớ là một người trầm tính ít nói thì họ đều không thể tin được cơ mà. Thực sự tớ đã thay đổi rất nhiều. Tớ đã cố gắng thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh và môi trường, thích nghi với vị trí hiện tại của tớ. Tớ bắt buộc phải thay đổi. Tớ bắt buộc phải nói nhiều hơn, tớ bắt buộc phải cười nhiều hơn và tớ bắt buộc phải pha trò nhiều hơn.
E: Thực ra cậu không thay đổi gì cả, chỉ là cậu đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi. Khi chỉ có một mình, cậu mới biết rằng thực sự thì tính cách của mình như thế nào, thực sự thì cậu thích cái gì và cậu muốn làm gì. Có phải lúc đó cậu chợt giật mình nhận ra rằng mình trầm tính và ít nói đến nhường nào. Lúc đối diện với sự cô đơn, con người ta mới có thể bộc lộ hết tính cách của mình, đó là lúc chúng ta có thời gian chiêm nghiệm để hiểu hơn về con người mình.
M: Tớ cảm thấy tính cách của mình đã không còn phù hợp với con đường trước đây mình đã chọn nữa. Trước đây, tớ chọn con đường này vì sở thích, vì đam mê và vì nó phù hợp với tính cách của tớ. Nhưng bây giờ, tớ đang dần cảm thấy lạc lõng trên con đường mình đã chọn, tớ cảm thấy tiếc nuối về ngã rẽ kia. Lúc nào tớ cũng ngoái cổ nhìn lại và nghĩ ước gì mình chọn con đường đó.
E: Không phải đâu, chẳng qua cậu đang lấy sự thay đổi của tính cách để làm cái bình phong biện hộ cho sự lười nhác của mình. Thực sự thì cậu đã chọn đúng con đường, nó phù hợp với cậu, nhưng cậu lại quá lười nhác, cậu không có đủ kiên trì để bước đi trên con đường ấy.
Đừng ngoái nhìn ngã rẽ kia nữa. Cứng rắn lên, một người đàn ông khi đã chọn thì sẽ không cảm thấy hối tiếc, anh ta sẽ tin tưởng vào con đường của mình và bước đi một cách mạnh mẽ.
Bây giờ chưa phải là quá muộn đâu. Hãy rũ bỏ tất cả và vùng dậy, bước đi thật mạnh mẽ, bước từng bước như thể cậu chưa bao giờ được đi, bước từng bước như thể ngày mai cậu sẽ không còn được chạy nhảy nữa.
Hãy gạt bỏ tất cả những thói quen xấu, quay về với những thói quen tích cực. Phải thay đổi toàn bộ, từ trong ra ngoài. Hãy làm việc như một người thành công chứ đừng sống như một kẻ thất bại.
Hãy tìm cho mình một điểm tựa tinh thần, vượt qua tất cả chông gai, vượt mặt những kẻ kiêu ngạo và đáng ghét trong lớp, kết bạn với những người khao khát thành công. Thay đổi cách học của mình đi.
Vận mệnh của cậu nằm trong tay của chính cậu. Không ai có thể thay đổi nó ngoài cậu ra.
Và hãy nhớ lại câu nói của Napoléon Bonaparte: "Không có gì là không thể".
Comments
Post a Comment